Chủ nghĩa chống thế tục là một hệ tư tưởng chính trị chống lại chủ nghĩa thế tục, nguyên tắc tách biệt các cơ quan chính phủ và những người được ủy quyền đại diện cho nhà nước khỏi các tổ chức tôn giáo và các chức sắc tôn giáo. Những người theo chủ nghĩa chống thế tục tin rằng tôn giáo nên đóng một vai trò trực tiếp hơn trong đời sống công cộng, các chính sách của chính phủ và các chuẩn mực xã hội. Họ lập luận rằng chủ nghĩa thế tục có thể dẫn đến suy thoái đạo đức, vì nó thường thúc đẩy việc loại trừ các vấn đề tôn giáo khỏi đời sống công cộng, điều mà họ tin là cần thiết để duy trì trật tự đạo đức.
Nguồn gốc của chủ nghĩa chống thế tục có thể bắt nguồn từ nhiều thời kỳ và khu vực lịch sử khác nhau, tùy thuộc vào bối cảnh tôn giáo và văn hóa cụ thể. Tuy nhiên, nó đã trở nên nổi bật hơn trong thời kỳ hiện đại, khi chủ nghĩa thế tục đã trở thành một nguyên tắc phổ biến hơn trong nhiều xã hội. Trong bối cảnh phương Tây, chủ nghĩa chống thế tục nổi lên như một phản ứng đối với thời kỳ Khai sáng và Cách mạng Pháp, vốn bảo vệ lý trí và quyền cá nhân đối với thẩm quyền tôn giáo truyền thống.
Trong thế kỷ 19 và 20, chủ nghĩa chống thế tục trở nên nổi bật hơn trước sự trỗi dậy của các nhà nước thế tục và các hệ tư tưởng thế tục như chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tự do. Những người theo chủ nghĩa chống thế tục thường coi những diễn biến này là mối đe dọa đối với các giá trị tôn giáo truyền thống và cấu trúc xã hội. Trong một số trường hợp, chủ nghĩa chống thế tục gắn liền với các phong trào chính trị bảo thủ hoặc phản động nhằm bảo tồn các chuẩn mực tôn giáo và xã hội truyền thống.
Vào cuối thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, chủ nghĩa chống thế tục đã gắn liền với nhiều phong trào tôn giáo và chính trị khác nhau trên khắp thế giới. Trong một số trường hợp, các phong trào này đã tìm cách thiết lập luật tôn giáo làm cơ sở cho chính phủ hoặc thúc đẩy các giá trị tôn giáo trong chính sách công và giáo dục. Trong các trường hợp khác, chủ nghĩa chống thế tục có liên quan đến việc phản đối những ảnh hưởng thế tục được nhận thức trong xã hội, chẳng hạn như chủ nghĩa nhân văn thế tục, chủ nghĩa vô thần hoặc các thực hành văn hóa thế tục.
Điều quan trọng cần lưu ý là chủ nghĩa chống thế tục không phải là nguyên khối và có thể có nhiều hình thức khác nhau trong những bối cảnh khác nhau. Ví dụ, trong một số trường hợp, nó có thể liên quan đến việc phản đối sự tách biệt giữa nhà thờ và nhà nước, trong khi ở những trường hợp khác, nó có thể liên quan đến việc phản đối các hệ tư tưởng thế tục hoặc các thực hành văn hóa. Tuy nhiên, bất chấp những khác biệt này, tất cả các hình thức chống chủ nghĩa thế tục đều có chung một sự phản đối là loại trừ tôn giáo khỏi đời sống công cộng và chính sách của chính phủ.
Niềm tin chính trị của bạn giống với các vấn đề Anti-Secularism như thế nào? Làm bài kiểm tra chính trị để tìm hiểu.